Thứ Hai, 5 tháng 4, 2010

Unlove

bet you don't know how it feels
to be walking past your house at night
I bet you don't know how it feels
To stand outside and watch the lights

And I don't know why
I just can't seem to dry
the rain on my face
all the tears I've cried



Lời ca tha thiết được cất lên từ tiếng hát của Espen Lind lúc này sao thật đúng với tâm trạng nhỏ lúc này. Đây là bài hát mà anh thích nhất, mà theo lời anh nói thì anh thích đơn giản chỉ vì thích chứ không có một lí do nào cả. Và bây giờ cũng là bài hát mà nhỏ thích nhất, nhỏ thích tất cả những gì anh thích và nhỏ yêu anh đơn giản chỉ vì yêu chứ không vì bất cứ lý do nào cả.
Yêu và được yêu là điều hạnh phúc nhất trong cuộc sống mà không phải bất cứ ai cũng có được. Và thật bất hạnh khi tình yêu của mình chỉ là đơn phương không được đáp lại. Không có sự đau khổ nào lớn hơn là đi bên cạnh người mình thương yêu mà phải lặng thinh không nói, xem nhau như hai người xa lạ. Thèm một cái nhìn ấm áp, một cái siết tay để thấy đời thật bình yên.
Tình yêu thật lạ, nó làm con người ta thay đổi bất ngờ. Nhỏ, một cô bé xinh xắn dễ thương, năng động lanh lợi, một tiêu biểu của giới trẻ hiện đại. Là người đi tiên phong trong các phong trào, tự tin khéo léo vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống. Tưởng chừng không có điều gì có thể làm chùng bước chân của nhỏ được nhưng mọi chuyện thay đổi khi nhỏ gặp anh. Chàng trai với khuôn mặt bình thường lạnh lùng nhưng lại có một nụ cười làm bừng sáng tâm hồn người đối diện. Và nhỏ đã yêu, tình yêu đầu của một cô bé mới bước chân vào đời. Cứ ngỡ tình đầu thơ mộng, nhưng cuộc sống muôn màu muôn vẻ và màu sắc mà cô nhận được chỉ là màu xám ngắt của bầu trời trong cơn mưa giông.
Càng tiếp xúc , nhỏ càng thấy mình yêu anh nhiều hơn. Nhỏ như một cô bé mơ mộng đến một ngày anh nhận ra tình cảm của nhỏ và đáp lại nó. Nhưng đó chỉ là cõi mơ riêng của nhỏ, anh đối với nhỏ vẫn chỉ là một người trưởng nhóm tận tình không hơn không kém. Bao lần đi riêng cùng anh, nhỏ ước mình dũng cảm một tí có thể ôm anh và nói cho anh biết là nhỏ yêu anh đến chừng nào. Nhưng sự tự tin, cái gan dạ bướng bỉnh của nhỏ tan biến vào gió khi nhìn thấy anh. Cứ thế thời gian cứ trôi , hơn 2 năm từ ngày quen biết và yêu anh , tình cảm trong nhỏ ngày càng lớn mà tình cảm của anh đối với nhỏ cũng chỉ như vậy thôi.
Ngày dần trôi nhanh, trái tim bé nhỏ khao khát tình yêu của nhỏ càng thôi thúc nhỏ bày tỏ cùng anh. Nhỏ không thể chịu đựng được hơn nữa, và quyết định phải nói với anh. Cơ hội cũng đến khi công ty tổ chức một buổi liên hoan mừng dự án thành công tốt đẹp. Trong niềm vui lớn, mọi người không ngần ngại cạn ly chúc sức khỏe của nhau. Bữa tiệc chỉ kết thúc khi mọi người lâng lâng trong men say. Anh chở nhỏ về trong tình trạng lâng lâng. Anh say,nhỏ say... Nhỏ vòng tay ôm anh và thì thầm vào tai anh rằng nhỏ yêu anh rất nhiều. Anh loạng choạng tay lái , bất ngờ dừng lại, im lặng rất lâu. Nhỏ run run tựa đầu vào lưng anh, dâng tràn niềm vui. Anh đứng đó im lặng không nói một hồi lâu, bất ngờ anh gỡ tay nhỏ ra, quay lại và nhìn sâu vào mắt nhỏ. Nhỏ im lặng chờ đợi câu trả lời của anh. Anh nói:" N, em là một có bé rất dễ thương nhất mà anh từng gặp. Người nào được làm người yêu của em là người may mắn nhất trên đời này. Nhưng, nhưng ... anh xin lỗi! Anh thật sự chỉ xem em như một người bạn..."
Cô nhìn anh, đôi mắt long lanh nơi khóe mi. Trời đất nhưng sụp đổ dưới chân cô. Nhưng cô không khóc, có lẽ khi niềm đau quá lớn, nước mắt sẽ chảy vào trong, chạm vài trái tim đang rỉ máu và làm nó vỡ vụn. Cô mỉm cười và đề nghị anh chở cô về nhà. Cô ước đường về nhà thật xa thật xa để cô được ngồi mãi bên anh vì cô biết sẽ chảng còn bao giờ được ngồi bên anh như giờ đây nữa.

Bài viết: Ngân Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét