Thứ Hai, 8 tháng 6, 2009

Chia tay thời sinh viên

Dạo quanh blog của những sinh viên ĐHQG-HCM mùa tốt nghiệp để cảm nhận những dòng bồi hồi, nuối tiếc thời hồn nhiên, tươi đẹp và cả những băn khoăn trước ngày sải cánh bay vào bầu trời rộng cuộc đời.

Thời hoa niên vụt bay- blog Mây Trôi Cuối Trời

Vậy là mình đã chia tay thời sinh viên. Bốn năm học đại học không phải quá dài cũng chẳng phải quá ngắn ngủi. Trao nhau vội những cuốn lưu bút ghi vội. Chia tay đại học khác với kiểu phổ thông, không khóc sướt mướt, không ký tặng lên áo mà là những cái Entry blog, những cái comment đáng nhớ. Đó có thể là những kỷ niệm chăng ai nhớ cả những khi thật xa rồi người ta mới biết thật sự chúng rất quý giá.

Buồn vui lẫn lộn với những kỷ niệm của một thời- blog Ha Trang

Bốn năm học đại học có phải là quá nhiều không ? Từng học chung và có biết bao nhiêu kỷ niệm thì làm sao quên nhanh được. Mình đã từng khóc như những ngày chia tay cấp ba ấy, cũng ngập tràn những kỷ niệm, chỉ có điều lớn rồi phải biết tự kìm chế.

Từ giảng đường đến thực tế là một khoảng xa vời- blog Emyla

Từ giảng đường đến thực tế đó là cả một hành trình xa với. Ra trường cũng có nghĩa là bắt đầu phải lo công việc cho cuộc sống mới. Lẽ ra ngày tốt nghiệp phải vui lên sao ai cũng ứa nước mắt. Nghẹn ngào chia tay thời sinh viên

Viết cho mùa hạ cuối- blog Specail man
Mùa hạ cuối cùng của đời sinh viên đã mở ra. Ta đã chuẩn bị nhiều thứ để đối diện với nó. Ta dọn dẹp bản thân, lên sẵn một vài kế hoạch nhất định phải thực hiện và tập bước ra cuộc sống.
Cảm ơn thầy cô – blog Truly

Ta vẫn nhớ lời cô trong ngày nhận bằng tốt nghiệp: Mỗi khi gặp trắc trở trên đường đời, các em hãy xem khoa như ngôi nhà thứ hai của mình. Khoa luôn giang rộng vòng tay đón các em. Ta rưng rưng tin lời cô. Rồi đây, mỗi lần gặp trúc trắc trong cuộc sống, ta sẽ hướng về trường, cố tìm những khoảnh khắc êm dịu thời sinh viên để chườm mát tinh thần. Tuy chưa khi nào thốt lên thành lời nhưng ta vẫn luôn thầm cảm ơn trường, cảm ơn thầy cô vì đã cho ta những tháng năm yên ả. Lúc này, khi chuẩn bị nhào ra biển đời, ta mới hiểu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét